Phía sau tình yêu là…nước mắt!
Phan_3
Quốc vừa nói bằng giọng ranh mãnh vừa dắt chiếc SH nặng nề vào sân. Cô gạt phắt:
- Thôi dẹp cái kiểu tán tỉnh đó đi! Tui đâu phải là những cô gái mê mẫn cái danh hiệu “ hot boy” của Killer đâu mà nói… vào nhà đi!
Mà hắn nói cũng đúng. Hắn được mệnh danh là “sát thủ tán gái” của trường mà chẳng lẽ lại không kiếm nỗi nhà cô sao. Dù hắn có đáng ghét thế nào thì cô cũng phải công nhận một điều là hắn rất giỏi. Làm việc chung nhóm với hắn cũng thú vị lắm chứ. Ít ra hôm nay hắn chịu tới đúng giờ là may lắm rồi.
- Hóa ra nhà em cũng rộng và đẹp quá nhỉ? Nhưng hình như em chỉ ở một mình thôi thì phải? Thôi để tối nay anh ở lại ngủ với em hén?
Hắn cười bằng cái giọng gian xảo khiến cô vô cùng bực bội:
- Vớ vẫn! Tập trung chuyên môn đi! Thứ sáu không có bài thuyết trình bây giờ.
- Trời! Còn tới ba ngày nữa mà lo gì. Anh mà chịu làm thì một ngày cũng xong. Thư giản chút đi cưng!
Cô cảm thấy ghét cái kiểu xưng hô “ kì cục kẹo” của hắn quá! Thiệt là chẳng coi ai ra gì cơ mà!
- Cha mẹ cưng đâu rồi?
- Mất rồi!
Cô trả lời bằng giọng cộc lốc.
- Mất hả? Sao mất?
Câu hỏi ấy như chọc sâu vào nỗi đau suốt mấy năm qua của cô. Cô cáo gắt:
- Tôi hại đó! Được chưa? Họ mất khi đi lấy bánh kem cho tôi lúc sinh nhật tôi. Mới 10 tuổi mà tôi đã hại chết cha mẹ mình đó! Được chưa? Vừa lòng chưa?
Thế là cô thấy khóe mặt mình cay cay, những giọt nước mặn nơi khóe mắt như sắp trào xuống đôi gò má xinh đẹp. Dù có cố gắng thế nào cô cũng không ngăn được nỗi đau trong lòng. Không khí như chùng xuống. Biết mình lỡ lời, hắn chợt đổi chủ đề ngay:
- Ngày mai mình làm bài ở nhà anh đi! Nếu không ba má anh lại nói là anh kiếm cớ đi chơi à!
- Ừ! Nhưng tui không biết nhà anh sao mà đi!
- Có gì đâu! Mai anh qua đón cưng là ok rồi!
- Mà cho tui số điện thoại để có gì còn biết đường mà kiếm…
Hắn đọc số điện thoại cho cô, lưu xong thì hai đứa lại tiếp tục làm bài thuyết trình. Mãi lo tập trung mà hai người quên cả thời gian. Đã 7 giờ còn gì. Những ánh đèn đường đã được bật tự khi nào, màn đêm đã bao phủ nhưng Sài Gòn vẫn tấp nập người và xe cộ qua lại. Cô bảo hắn:
- Ê! Tối rồi! Về đi mai làm tiếp!
Nghe cô nói, hắn nhìn lên đồng hồ trên tường và cười gian xảo:
- Ái chà! Mới 7 giờ mà trễ gì. Với anh thì 1, 2 giờ sáng là chuyện bình thường…
Sao mà càng lúc cô càng thấy hắn đáng ghét thế không biết. Cô hằng học:
- Vậy thì kệ mấy người! Có liên quan gì tới tui đâu. Vớ vẫn!
Hắn nhìn cô hồi lâu rồi tự nhiên thấy lòng mình xao xuyến lạ lùng. Có lẽ cô là người con gái đầu tiên đối xử lạnh lùng với hắn như thế. Rồi không hiểu sao hắn lại muốn rủ cô đi đâu đó để thay đổi cái bầu không khí ngột ngạt đang bao trùm:
- Đi cà phê với anh nha cưng? ở nhà làm gì buồn lắm! Thay đồ đi anh đợi…
Vừa nói hắn vừa cúi xuống nhìn chầm chầm vào cái Vaio để save lại cái bài powerpoint khi nãy. Tuy cô rất ghét cái kiểu áp đặt của hắn nhưng cô cũng cảm thấy mật mỏi và muốn ra ngoài đi dạo:
- Không uống cà phê được hong? Tui chỉ muốn đi dạo vòng vòng thôi…
Hình như hơi bị bất ngờ với câu trả lời của cô nên hắn phải ngước mặt lên nhìn cô và ngoan ngoãn gật đầu đồng ý. Có lẽ hắn đã quen với nhiều cô gái. Ai cũng thích đua đòi, ăn chơi, thích ngồi xe SH đi vào các quán cà phê sang trọng chứ ai đời lại đòi đi dạo vòng vòng như cô. Mà thôi kệ vào vũ trường riết rồi cũng chán, lâu lâu đổi không khí vậy… nghĩ thế hắn tự cười thầm trong bụng. Lát sau, cô bước xuống câu thang với bộ đầm công chúa màu xanh ngọc thật duyên dáng và nữ tính làm hắn không khỏi ngỡ ngàng:
- Woaaaaaa ! hôm nay em đẹp quá!
- Sao thích chọc tui chửi hoài vậy? Muốn chọc gái thì kiếm người khác đi! Tui không có rãnh đâu mà chơi trò đó…
Cô vẫn không có chút gì là thay đổi, vẫn cọc cằn và ngang bướng với hắn. Nhưng chắc có lẽ cô chẳng thể nào ngờ chính vẻ lạnh lùng ấy đã làm cho hắn thấy vô cùng thú vị.
Cả hai người lặng lẽ đi bên nhau mà không ai nói với ai một lời. Trời đêm của Sài Gòn lúc nào cũng mang theo cái vị ồn ào và tấp nập. Cơn gió nhẹ nhẹ thổi qua khiến cô cảm nhận được vẻ lạnh buốt của đêm. Nhìn bộ dạng công tử của hắn làm cô mắc cười quá. Vừa đi vừa thở hỗn hển nhưng anh chàng “hot boy” lại không hề than vãn dù chỉ là một lời. Mà cũng phải thôi, hắn toàn chạy xe tai ga nếu không thì ngồi xe có tài xế đưa đón nên có bao giờ đi bộ thế này đâu. Vẻ mặt bi hài của hắn làm cô thấy tội nghiệp nên đành rẽ vào công viên gần đó. Cô thấy lòng trống vắng lạ kì. Những đóa hoa sứ trắng đang rơi lã chã trên hàng ghế đá, mang theo cái hương thơm nhẹ dịu khiến tâm hồn con người được thư giãn và quên đi cái vẻ mệt mỏi vốn có. Sao hôm nay công viên vắng lặng quá! Mọi khi nơi này rất đông nhưng hôm nay chỉ có hai người giữa một không gian rộng lớn thế này. Cô nhìn Quốc giọng nhẹ nhàng:
- Quốc có bao giờ yêu ai chưa? Yêu thật lòng á!
- Sao? … yêu…
Câu hỏi của cô khiến hắn vô cùng lúng túng. “Yêu ai hả?”. Hắn được mệnh danh là “sát thủ tán gái” cơ mà. Hắn đã quen với không biết bao nhiêu là cô gái nhưng nghĩ lại thì thật là hổ thẹn. Hắn chưa từng biết cái gì gọi là yêu huống chi là yêu thật lòng. Nhà hắn vừa giàu có vừa uy tín, hắn lại đẹp trai và chịu chơi nên có thiếu gì cô gái xinh đẹp phải quỳ phục trước hắn, hi vọng hắn ngó tới. Nhưng với hắn, con gái chỉ như một món đồ chơi, chơi lâu rồi cũng chán, quen chưa bao lâu thì đá. Quen bạn gái với hắn họa chăng chỉ là một trò chơi chinh phục. Khi có ai mới nổi lên làm “hot girl” thì hắn tán để lên mặt với bạn bè. Chỉ có vậy thôi chứ yêu làm gì. Mãi hồi lâu hắn mới lấy lại được cái dũng khí nói thật lòng mình:
- Chưa!
Cô nhìn hắn bằng ánh mắt ngạc nhiên. Câu trả lời ngoài sức tưởng tượng của cô. Hình như hiểu được cô đang nghĩ gì, hắn vội vàng giải thích:
- Chưa ai làm Quốc phải rung động hết. Đơn giản vì họ chỉ yêu tiền bạc và danh vọng của gia đình Quốc. Nếu một ngày Quốc trắng tay, thử hỏi những đứa con gái đua đòi, ăn chơi, suốt ngày chỉ biết vô bar hay những quán cà phê sang trọng kia có để ý gì tới Quốc. Quốc không cần một người bạn gái sành điệu, ham tiền hay máu mặt vì những cái đó Quốc chưa từng thiếu. Quốc chỉ cần một người con gái giản dị, có thể bên Quốc mỗi khi cô đơn, buồn chán và lạc lỏng nhất. Quan trọng hơn hết là yêu Quốc thật lòng và không nhìn vào tài sản nhà Quốc. Thế thôi…
Hắn nói rất nhiều nhưng không phải là không có lí. Đúng là nhà giàu quá cũng khổ. Biết khi nào mới tìm được tình yêu thật sự của mình. Đó là lần đầu tiên cô thấy hắn không phách lối. Tự nhiên cô thấy hắn dễ thương hơn rất nhiều. Hóa ra anh chàng “hot boy” lại cô đơn đến vậy. Cô thở dài an ủi:
- Ừ cũng khổ nhưng thôi Quốc đừng buồn nữa. Yêu cũng có được gì đâu. Chỉ tội chuốt khổ vào thân thôi. Tâm sẽ không yêu ai nữa hết! Vì tình yêu chỉ đem lại cho người ta nỗi buồn, thất vọng và những giọt nước mắt mà thôi!
Hắn nhìn cô bằng vẻ thông cảm và trìu mến. Hắn đã từng nghe người ta nói về mối tình đầu của cô. Chỉ vì một người con trai phản bội mà cô phải buồn bã và tuyệt vọng. Hắn thấy chua xót thay cô và coi thường cái thằng con trai ấy nhưng nghĩ kĩ lại thì hắn có hơn gì thằng kia khi hắn đã từng làm tổn thương biết bao nhiêu cô gái. Và càng tồi tệ hơn khi lúc đầu hắn đã định sẽ cưa đỗ cô để ra oai với bạn bè. Nhưng giờ đây, hắn thấy mình thật hèn hạ và đáng ghét. Tiếp xúc nhiều với cô, hắn phát hiện ra cô thật đáng yêu và hắn thấy có một cảm giác thật kì lạ. Không biết phải diễn tả cảm giác này như thế nào nhưng hắn có thể khẳng định là hắn không hề muốn cô bị tổn thương, hắn rất muốn bảo vệ và quan tâm cô. Hắn càng nghĩ càng thấy khó hiểu. Trước mặt cô, hắn cứ như một kẻ ngốc, không thể nào lấy cái vẻ hống hách vốn có ra đối xử với cô. Rồi không hiều sao hắn kéo cô vào lòng và an ủi:
- Đừng bi quan thế! Tại Tâm chưa tìm được người yêu Tâm thật lòng đó thôi. Bởi dù phía sau tình yêu là nước mắt đi nữa thì những giọt nước mắt cũng mang hai tâm trạng khác nhau mà…
Hơi bị bất ngờ trước hành động và lời nói của hắn nhưng cô lại không kịp phản ứng gì ngoài ngẫn người ra nhìn hắn, hắn khẽ bảo:
- Nước mắt của đau khổ và hạnh phúc đó! Muốn khóc thì khóc đi, đừng để trong lòng…
Cô lặng lẽ không nói gì và cũng không muốn đẩy hắn ra, chỉ lặng lẽ đưa cái ánh nhìn xa xăm về đường phố Sài Gòn, thật đông, thật đông…
CHAP 10: THÊM MỘT LẦN ĐAU
Hôm sau, đúng 1 giờ, cái nắng gay gắt hắt lên khiến mọi người ngán ngại ra đường. Thế mà hắn vẫn đến để chở cô tới nhà hắn làm bài thuyết trình. Nhà hắn to và đẹp ghê! Không gian thoáng mát khiến cô dễ chịu vô cùng. Nhưng khi thật sự bước vào thì cô mới thật sự ngỡ ngàng. Mọi người nhìn cô bằng cái ánh mắt sắt lạnh. Dù vậy cô vẫn cố làm ra vẻ tự nhiên mà chào hỏi lễ phép. Đáp lại vẻ mặt rạng rỡ nhưng thật ra đang chứa đầy căng thẳng của cô là câu nói khinh khỉnh của mẹ Quốc:
- Ai vậy Quốc? Bạn gái mới à? Quen được mấy tháng đây?
- Mẹ! Sao mẹ lại….
Hắn chưa kịp nói gì thì cô đã nhanh chóng ngắt lời bằng những lời lẽ vô cùng kiên định nhưng lại không hề thiếu lễ phép:
- Có lẽ bác đã hiểu lầm. Con không phải là bạn gái của con trai bác! Chúng con chỉ đơn giản là bạn học cùng lớp. Hôm nay con đến nhà bác cũng không có ý gì ngoài việc làm bài tập nhóm. Nên con xin bác hãy tôn trọng con.
Nghe những lời nói sắc xảo ấy, không chỉ hắn và mẹ hắn mở to mắt ngạc nhiên nhìn cô. Ba hắn đang ngồi làm việc với cái lap cũng không khỏi bất ngờ mà ngẫng mặt lên nhìn. Nhưng mẹ hắn vẫn không chịu bỏ cuộc:
- Thì bây giờ lấy danh là bạn học rồi từ từ tiếp cận con trai tôi. Tôi đâu lạ gì những đứa con gái không biết con cái nhà ai cố tình giả vờ ngây thơ nhưng lại luôn nhắm nhầm vào tài sản nhà người khác..
Nghe nói đến đây cô thực sự hết chịu nỗi. Dù cha mẹ mất sớm nhưng cô vẫn luôn nhớ những gì họ dạy dỗ, luôn cố gắng sống thật tốt để có thể ngẫng cao đầu và sống không hỗ thẹn với lương tâm. Nhưng hôm nay, lại có người coi thường nhân phẩm của cô. Cô không thể tiếp tục nhẫn nhịn được nữa. Đặc biệt là khi có người đụng chạm đến cha mẹ cô. Cô cất giọng lạnh lùng:
- Con đã thật sự rất tôn trọng bác nhưng bác đã làm con cực kì thất vọng. Nhà con tuy không giàu có như nhà bác nhưng từ khi cha mẹ con qua đời, con chưa từng làm việc gì hỗ thẹn với lương tâm. Cha mẹ con cũng không làm gì có lỗi nên con không cho phép bác sĩ nhục cha mẹ con. Nếu giàu có, địa vị à mở miệng ra là coi thường người khác thì thật không đáng tôn trọng. Tạm biệt hai bác, con về…
Nói rồi cô bỏ đi một mạch, bỏ lại sau lưng là vẻ mặt tức tối của mẹ hắn và sự kinh ngạc của ba hắn. Có lẽ đây là lần đầu tiên có người dám nói với mẹ hắn những lời như vậy mà càng tệ hại hơn khi người đó chỉ là một con nhóc.
Hắn đuổi theo thì nhìn thấy cô vừa đi vừa khóc. Có lẽ những kí ức đau đớn ngày nào một lần nữa lại ùa về trong tâm trí khiến cô chua xót và tuyệt vọng. Có lẽ hắn biết rõ những gì mà cô phải chịu chịu đựng, vậy thì tại sao hắn lại đưa cô vào cái tình cảnh như thế này? Mà cũng đúng thôi! Nhà hắn giàu có và danh tiếng thế kia thì hắn sao có thể nghĩ tới cảm nhận của một người con gái bình thường như cô. Uổng công cô đã xem hắn ta là bạn. Uổng công cô đã cảm thông cho những cảm xúc bâng quơ của hắn. Càng nghĩ cô càng thấy hận bản thân mình. Cô không muốn khóc nhưng nước mắt lại cứ trào ra trên mi mắt. Đời là thế, một khi không có quyền lực và địa vị thì sẽ bị người ta coi thường. Điều duy nhất có thể khiến mình ngẫng cao đầu đối diện với người khác là phải cố gắng sao cho bằng người khác. Phải trả lại tất cả những gì mà người ta đối xử với mình. Cô nghẹn ngào cười trong chua chát…
- Băng Tâm!…
Cô không thèm quay lại mặc cho hắn có gọi tên cô bao nhiêu lần. Hình như mọi sự thông cảm và tin tưởng mà cô dành cho hắn đã biến đi đâu hết, giờ chỉ còn lại lòng thù ghét, ít kỷ, nhỏ nhen. Dẫu biết rằng những lời nói vô tình đâm thẳng vào trái tim cô là do người đàn bà cai nghiệt kia thốt ra nhưng cô vẫn không thể nào tha thứ cho hắn. Bởi dù sao thì người đàn bà ấy cũng chính là mẹ hắn. Chuyện này không thể trách cô được.
Phone reo. Cô biết ngay là hắn nên không thèm lấy điện thoại ra mà nhanh tay tắt ngay. Thật sự là giờ đây cô không hề muốn nói gì với một người giàu có như hắn. Bởi cô không biết phài nói thế nào. Cô sợ cô sẽ không thể nào giữ được chút bình tĩnh cuối cùng. Điện thoại lại cứ reo không biết bao nhiêu lần mà cô vẫn không nghe. Hắn vẫn cứ lặng lẽ theo sau cô dưới cái nắng gay gắt của Sài Gòn. Hắn không dám lại gần cô vì sợ cô căm ghét hắn. Thế là một công tử như hắn phải chịu cảnh mồ hôi nhễ nhại dưới đường phố oi bức và đông nghẹt. Cô bắt taxi về nhà bỏ lại hắn một mình thẫn thờ giữa dòng người xe qua lại. Đây là lần đầu tiên hắn như thế này…
Về đến nhà, cô hoảng hồn khi nhìn vào điện thoại. 49 cuộc gọi nhỡ của hắn và… chính là số điện thoại ấy. Số máy lạ lùng luôn quan tâm và an ủi cô mỗi khi cô buồn. Dù không biết người đó là ai nhưng cô luôn có một niềm tin vô bờ với người đã giúp cô đứng lên trong đau đớn. Người thứ hai có thể khiến cô thay đổi. Những cuộc gọi ấy khiến cô thật sự bất ngờ vì đó giờ có khi nào người đó gọi cho cô. Không kịp nghĩ nhiều, cô bấm ngay nút gọi với số máy được lưu là “secret”.
- Tâm hả? Anh xin lỗi, em sao rồi? Những lời nói của mẹ anh…
Là hắn. Cô nghẹn ngào. Cuộc đời này thật sự quá bất công. Ai cũng muốn đem cô ra làm món đồ chơi, ai cũng muốn lừa dối cô. Giờ đây cô thật sự không biết mình có thể tin vào ai khi sự thật quá phủ phàng. Hắn nói rất nhiều nhưng cô cũng không còn tâm trạng để nghe nữa. Cuối cùng thì cô chỉ có thể thốt lên những lời đau đớn nhất:
- Đồ đểu cán! Tôi hận anh…
Thế rồi cô tắt máy. Tắt luôn cả nguồn điện thoại. Chắc hắn cố tình quan tâm cô là để chứng tỏ bản thân mình. Muốn biến cô thành mục tiêu tiếp theo rồi sau đó sẽ bỏ rơi cô như biết bao người con gái khác. Cô ghét lũ con trai trên đời này. Càng nghĩ nước mắt cô càng tuôn rơi… Giờ đây cô chỉ muốn được yên tĩnh một mình. Cô đã quá chán với sự giả dối của thế giới này rồi. Mọi thứ đều quay lưng lại với cô. Cô quả là một con người thất bại toàn diện. Từ nhỏ đã không có một gia đình hoàn chỉnh, bị tình yêu đầu đời lừa dối, bị người ta xem thường và giờ cả người bạn mà cô tin tưởng nhất lại chà đạp lên lòng tin và hi vọng của cô. Cuộc đời này có phải là quá bất công không? Tại sao ông trời lại có thể nhẫn tâm lấy của cô mọi thứ? Mệt mỏi, cô gục ngã thật rồi…
Hôm sau, mệt mỏi tỉnh giấc cô mới phát hiện rằng mình đang nằm dưới sàn nhà. Lạnh lẽo và cô đơn. Giờ cô mới ngỡ ngàng nhận ra rằng căn nhà này quá lớn cho sự hiện hữu nhỏ bé của mình. Muốn khóc thật to nhưng lại không còn nước mắt để khóc. Cô biết mình phải thật sự mạnh mẽ để đối mặt với thực tại vì chỉ có như vậy cô mới không bị ai xem thường. Cô phải cho người đàn bà đã khinh thường cô và cha mẹ cô phải thấy cô không phải là kẻ tầm thường để ai muốn nói gì thì nói. Nghĩ thế cô lặng lẽ mĩm cười một nụ cười chua chát, nó khác hẳn với sự vô tư và hồn nhiên vốn có.
Sau khi đã hoàn thành bữa ăn sáng, cô vẫn không quên công việc hằng ngày. Mở cửa ra đón lấy ánh nắng mặt trời từ ban công, cô muốn nhìn thấy những bông hoa tươi rạng rỡ của mình. Lan là loài hoa mà cô yêu thích nhất. Có lẽ vì nó mang một vẻ đẹp giản dị và lạnh lùng. Và rồi… một bóng dáng thoáng qua làm cô choáng ngợp. Tại sao? Tại sao hắn lại ở đây, ngay trước cổng nhà cô với một bộ dạng hoàn toàn khác. Vẫn bộ quần áo hôm qua lúc đuổi theo cô, hóc hác và cô đơn. Lẽ nào hắn đã ở đây từ tối hôm qua… Thật khó tin khi thấy anh chàng hào hoa kia lại thảm hại đến thế này. Cô lặng người như không tin vào mắt mình nữa. Một chuyện tưởng như là không bao giờ xuất hiện đang ở ngay trước mắt. Chẳng lẽ cô đã trách lầm hắn sao? Hắn thật sự quan tâm tới cô sao?… “Không thể nào…” cô tự gạt ngay suy nghĩ của mình. Có lẽ hắn làm vậy chỉ là muốn lừa dối cô thôi. Cô sẽ không dễ dàng bị gạt thêm lần nữa. Nghĩ rồi cô vội đi xuống nhà. Cô đi thẳng ra cổng rồi nói với vẻ bất cần:
- Anh đang làm cái quái gì trước cửa nhà tôi thế hả?
Nhìn thấy cô hắn vui ra mặt, vội vàng giải thích:
- Anh xin lỗi vì tất cả! Anh biết là em sẽ không tha thứ cho anh nhưng anh làm vậy hoàn toàn không có ý đồ gì xấu. Chẳng qua là vì anh rất thích em nhưng em lại rất ghét anh. Nhìn thấy em buồn anh đau lắm nhưng anh không thể làm gì cho em. Cho nên anh mới phải mượn danh nghĩa của người khác để quan tâm em…
- Đủ rồi! Đây là chuyện buồn cười nhất mà tôi được nghe! Một con người như anh mà cũng biết yêu thương và quan tâm người khác à! Anh muốn biến tôi thành con ngốc đến bao giờ hả?…
- Anh biết là em sẽ không tin nhưng những lời anh nói đều là sự thật. Anh là một thằng con trai xấu xa trong mắt em và biết bao người khác nhưng em là người con gái duy nhất có thể làm anh xao xuyến…
- Buồn cười! Tôi không quan tâm anh nói thật lòng hay dối trá nhưng tôi đã không còn lòng tin ở tụi con trai. Hãy để tôi yên…
- Em có quyền từ chối anh nhưng em không thể bắt em ngừng quan tâm và lo lắng cho em…
- Anh…
- Chiều nay anh sẽ qua nhà em làm bài tập. Giờ em nghĩ ngơi đi! Anh không muốn bất cứ chuyện gì làm ảnh hưởng tới việc học của em. Anh về đây…
Nói rồi hắn bỏ về thật. Những lời hắn nói khiến cô thật sự ngỡ ngàng. Cô không biết tại sao mình lại có thể dễ dàng rung đông trước những lời nói của một người như hắn. Nhưng hắn nói không sai, cô không thể bỏ bê việc học vì một chuyện không đâu như vậy. Chỉ cần qua khỏi ngày mai là cô và hắn sẽ không còn bất cứ mối quan hệ nào. Vì thế cô phải cố gắng tập trung mà làm tốt nhiệm vụ của mình…
CHAP 11: QUYẾT TÂM
Sáng hôm sau, các thành viên của lớp đang tập trung thể hiện những thành quả lao động vất vả của mình. Có lẽ vì sự cạnh tranh gay gắt này nên bài thuyết trình của nhóm nào cũng làm rất tốt. Dù đã rất cố gắng nhưng nhóm của cô chỉ được con số 8. Đó không phải là một số điểm thấp nhưng điều đó khiến ai ai cũng kinh ngạc. Vì kĩ năng tiếng Anh của Quốc và cô thì khỏi bàn mà kỹ năng thuyết trình cũng tốt. Quốc đã cố gắng rất nhiều nhưng cô thì lại không muốn hợp tác với hắn cho lắm. Sau giờ học, cô ngồi thơ thẫn nhìn cảnh tấp nập xung quanh. Có chút gì đó hối hận đang len lỏi trong tâm hồn lạnh giá và cô đơn của cô lúc này. Hắn đã làm rất tốt phần việc của mình vậy mà cô lại như vậy… Cô nợ hắn một lần nên sau này có dịp cô sẽ trả. Rõ ràng cô đã muốn cắt đứt mọi liên kết với hắn sau cái lần thi này nhưng lại không thể tập trung được. Đó thật là một sai lầm đáng trách.
- Sao dạo này mày cứ thơ thẫn hoài vậy nhỏ?
Giọng nói nhẹ nhàng của Bích Trâm làm cắt ngang dòng suy nghĩ bâng quơ của cô. Tự nhiên giờ cô mới giật mình nhớ ra rằng cô cũng còn một người bạn luôn quan tâm đến cô. Tự nhiên cô thấy lòng nhẹ hẳn ra. Cô từ từ kể cho Bích Trâm nghe mọi chuyện…
- Trời! Mẹ Quốc nói vậy với mày luôn hả? Sao mà quá đáng quá vậy…
- Ừ! Bởi vậy tao mới shock nặng đó…làm như giàu có là hay lắm á. Tao sẽ không bao giờ quên những gì bà ta nói. Một ngày nào đó tao sẽ cho bả thấy tao không phải loại người dễ coi thường…
- Nhưng mày làm sao để chứng tỏ đây? Người ta có thế lực vậy, những người như mình dù phấn đấu cả đời cũng không bằng người ta đâu…
- Tao cũng biết vậy nhưng tao sẽ cố gắng bằng tất cả khả năng…
Bích Trâm đặt tay lên vai cô như một lời động viên chân thành. Nhưng với khả năng hạn hẹp của cô sao có thể nào làm những chuyện không tưởng như vậy? Càng nghĩ trong lòng cô càng cảm thấy buồn thêm…
Hai cô gái ngồi bên nhau với vẻ mặt đầy tâm trạng nào hay đâu ở ngoài kia khung cửa sổ của lớp có một người lặng lẽ nhói đau. Một người chua bao giờ biết yêu ai thật lòng giờ lại phải vô vàng xót xa trong tình cảnh “yêu đơn phương” dài hạn. Giờ hắn mới thật sự biết rằng cuộc sống rất công bằng. Bây giờ ông trời đang cố tình trả lại những gì mà trước nay hắn đã gây ra… Nghĩ thế hắn mĩm cười im lặng bước đi…
Thoắt cái mà năm đầu đại học đã qua đi. Có quá nhiều chuyện xảy ra khiến cô thay đổi rất nhiều. Băng Tâm của ngày xưa nay đã trở thành một con người hoàn toàn khác. Cô không còn để cho những cảm xúc vu vơ đan xen vào trong tâm tưởng của mình. Cô chưa bao giờ cố gắng nhiều như lúc này. Mọi người trong lớp bắt đầu nhìn cô bằng cái ánh mắt “ngưỡng mộ” với kết quả học kì rồi. Nhưng đối với cô nó vẫn là chưa đủ, vì mục tiêu của cô còn ở rất xa. Lời người xưa dạy quả không sai, một khi con người ta có động lực để phấn đấu thì không gì là quá khó…
Cái tin chính phủ Hà Lan tặng hai suất học bổng toàn phần cho sinh viên đã khiến toàn thể sinh viên ngoại ngữ tại trường xôn xao bàn tán. Đó là một cơ hội rộng mở nhưng nó thật sự không phải là dễ dàng gì. Yêu cầu là phải là sinh viên chuyên ngành và trình độ Ielts 6.5 trở lên và phải vượt qua kì phỏng vấn của đai diện phía Hà Lan. Đối với sinh viên chuyên ngữ thì Ielts cũng không mấy xa lạ. Đó là cái chứng chỉ mơ ước của biết bao người. Lấy được chứng chỉ này đã khó lại còn đòi trên 6.5 cộng thêm phỏng vấn nữa thì cơ hội thật là quá mỏng manh. Thời gian chỉ còn lại khoảng 5 tháng để bổ sung hồ sơ. Làm sao trong 5 tháng ngắn ngủi ấy cô có thể lấy cái chứng chỉ khó ăn đó chứ! Nghĩ thế cô bỗng thất vọng tràn trề. Bởi nếu có thể nhận được suất học bổng này cô có thể hiên ngang ngẫng mặt lên nhìn thẳng vào mắt người đàn bà ấy và nói “đừng bao giờ khinh thường những người như con”. Nhưng…
- Ê mày! Tao nghe nói lớp mình có thằng Quốc với con Mỹ Ngân là có chứng chỉ Ielts trên 6.5 rồi đó…
- Ừ! Học kì rồi tao học lớp luyện Ielts với thằng Quốc nè. Nghe nói nó thi được 7.0 á! Còn tao thì hỏng đâu ra đâu.
- Trời! 7.0 luôn hả? Thằng đó là quỷ hay sao á!
- Ừ! Tại nó đang làm hồ sơ du học Anh mà. Nhà nó giàu vậy dư sức bỏ tiền đi du học mà…
- Ừ! “Con ông cháu cha” đúng là sướng thiệt mà…
Cuộc đối thoại giữa hai nhỏ bạn cùng lớp khiến cô ngỡ ngàng. Hắn thật sự đi du học sao? Cô vẫn còn nợ hắn một điều chưa trả. Giờ phài làm sao đây… Tâm trí rối bời khiến cô không thể nào suy nghĩ được gì thêm. Hay nói cho đúng hơn là cô không muốn hắn đi tí nào…
****
Thời gian trôi qua nhanh thật, mới đó mà đã gần hai tháng rồi. Cuộc sống của cô đang thật sự bị xáo trộn đến mức cô không thể nào tin nổi. Tham gia khóa học Ielts ngắn hạn và trãi qua quá trình học tập cật lực cô mới biết trình độ mình kém cỏi biết bao. Vậy mà từ trước đến giờ cô lại quá xem thường và thờ ơ với việc học của mình. Nói ra thì có hơi buồn thật nhưng cô tự cảm thấy bản thân mình còn quá yếu và không có đủ trình độ để đậu kì thi này chứ đừng nói chi đến việc nhận học bổng của chính phủ Hà Lan.
Lần này Bích Trâm không tham gia, chỉ có mình cô lạc lõng, bon chen với những cá thể xuất sắc đến chóng mặt. Năm nay quả là một năm học đáng nhớ với biết bao kỉ niệm về sự nổ lực không mệt mỏi. Có lẽ vì lời nói ngày ấy đã khiến tâm hồn cô trở nên vấy bẩn và mất đi cái vẻ vô tư ngày nào. Dù đã gần nữa năm kể từ cái ngày đau đớn ấy, nhưng những lời nói hôm nào vẫn còn in đậm trong tâm trí của cô. Có lẽ người ta giàu có và quyền lực nhưng người ta không có quyền xỉ nhục những con người nhỏ bé và không ngừng cố gắng như cô. Nhưng chắc có lẽ cô đâu biết rằng còn có một người đau khổ hơn cô rất nhiều lần. Một người đứng giữa chỉ biết nhìn cô dần dần chìm vào bóng tối trong vô vọng và xót xa. Đôi lúc muốn chạy đến bên cô và xoa dịu những tổn thương trong trái tim cô nhưng lại không thể làm gì ngoài việc mỏi mòn chờ đợi. Ngày mai, Quốc lên máy bay đến Luân Đôn, một nơi xa lạ và hào nhoáng. Nhưng đối với anh, nó lại cô độc và trống trãi biết bao. Anh biết cô đang rất cố gắng để dành học bổng của Hà Lan. Anh vui vì cô đã có thái độ nghiêm túc và chính chắn hơn. Cô đã không còn vô tư như đứa con nít thích cãi nhau với anh nữa rồi. Hơn ai hết, anh biết rõ tại sao cô lại trở nên như thế. Nó đồng nghĩa với việc cô gái mà anh thật lòng yêu thương đang dần mất đi sự trong sáng mà thay vào đó là một trái tim tổn thương và lòng tự trọng bị vùi dập. Mà người gây ra điều ấy lại chính là mẹ anh, người đã sinh ra và nuôi dưỡng anh trong suốt 20 năm qua.
Ngày mai anh đi! Anh muốn gặp cô và nói cho cô nghe những suy nghĩ trong lòng anh. Nhưng anh làm sao có đủ dũng khí để gọi cho cô khi mà nửa năm nay anh chỉ nhận được sự lạnh lùng vô cảm của cô. Vào lớp gặp nhau cứ như hai người xa lạ. Cô đâu biết rằng anh đau, đau đến nhường nào. “Baby tells me how…” – tiếng chuông điện thoại vang lên làm tim anh thắt lại. Tiếng chuông mà anh chờ đợi gần nửa năm nay, bài hát dành cho riếng mỗi mình cô “Love to be loved by you”. Anh vội vàng nghe máy, một giọng nói quen thuộc, vẫn cọc cằn ỗi mình anh nhưng lại khiến anh không khỏi xuyến xao trong lòng:
- Còn nhớ ai không?
- Anh không nằm mơ chứ? Em gọi anh có gì không?
- Mai đi rồi hả?
- Ừ! Mai anh đi, mà sao em biết…
- Thiên hạ đồn ầm. Rãnh không, 6 giờ cà phê Mộc?…
- Ừ, rãnh chứ! Em mời anh uống cà phê là vinh dự của anh mà. Không đi chắc chẳng bao giờ còn cơ hội…
- Ừ! Vậy đi….
Tút… tút… tút…
Cô vẫn thế, không cho anh nói thêm lời nào nhưng lại khiến anh vui mừng biết bao. Cô bé anh yêu dù không còn vô tư như trước nhưng vẫn khiến anh không khỏi bồi hồi. Tối nay, gia đình anh làm tiệc tại khách sạn New World để tiễn anh đi. Và hôm nay cũng là lần đầu tiên cô hẹn anh gặp mặt. Anh thật sự không biết phải làm sao cho vẹn toàn trong khi trái tim anh thì đang lên tiếng “Dù thế nào thì anh cũng phải gặp cô”. Bỏ qua mọi suy nghĩ rối ren trong lòng, anh chuẩn bị thật nhanh rồi ra khỏi nhà. Cà phê Mộc là quán mà anh chưa từng đến. Bởi với anh, nó quá yên lặng và trầm lắng. Anh chỉ thích ồn ào vì anh sợ cô đơn. Ở một nơi như thế này anh thấy lòng mình trống trãi và cô độc biết bao. Mới 5 giờ là anh đã yên vị ở góc cuối quán. Anh không muốn cô chờ đợi anh nên anh chấp nhận sự cô quạnh của Mộc.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian